ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU
Phan_13
Trần Tư Dao vẫn như bộ dáng cũ: thân là khách nhưng tự coi mình là chủ, nâng cằm, trông hệt như nữ hoàng ấy, cô nhìn Trình Nghi Bắc, “Làm cũng tạm, miễn cưỡng vẫn có thể đáp ứng yêu cầu cho buổi tiệc của Vân Đoan, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cái ly, sao có thể dùng loại ly bình thường như này nhỉ, rất tổn hại đến giao tình hai công ty nhé. Trang trí có phải đơn điệu quá hay không? Nhìn chẳng khác nào chưa trang trí.”
Trình Nghi Bắc cười thản nhiên: “Cái ly ‘Bình thường’ này được đặt từ Paris, mặc dù màu sắc không khác gì loại ly bình thường, nhưng chất liệu làm lại khác biệt rất lớn, chẳng hạn như rót rượu đỏ vào, sau một ngày một đêm hương vị của rượu vẫn như cũ, không có bất kì vấn đề gì cho việc thuởng thức. Còn về phần trang hoàng, người thiết kế là Neo. Với những bình luận về tác phẩm, nếu Trần tiểu thư có điểm gì chưa hài lòng có thể ý kiến với Neo. Có thể gửi mail, tin chắc cậu ấy rất thích nghe những ý kiến này. Còn nữa, nếu Trần tiểu thư thấy gửi mail phiền phức, có thể liên hệ thẳng với Diệp tổng, chắc rằng Diệp tổng có số điện thoại của sư huynh mình.” Nói xong Trình Nghi Bắc còn thở dài tiếc nuối nhìn Diệp Húc Đình, “Thật ra tôi cảm thấy phong cách đơn giản rất ổn, nếu Trần tiểu thư đã có ý kiến, có phải Diệp tổng nên cân nhắc đôi chút, có phải cần đổi sở thích về rượu khác hay không.”
Diệp Húc Đình chẳng ngượng ngùng chút nào, “Sở thích khác nhau.” Vẻ mặt nhìn Trình Nghi Bắc của anh hình như hơi bực dọc, có cảm giác như đang đập vô mặt mình nói: xem tớ giải thích cho cậu rõ ghê chưa, mau đưa phí giải thích đây.
Khóe mắt Trần Tư Dao giật giật, vốn tưởng lấy uy với Trình Nghi Bắc, ai ngờ lại tự mình làm xấu mặt mình.
Cô đâu nào biết thị trường của Diệp gia rộng như vậy, bự như vậy đâu, ngành nào cũng dính đến.
Trình Nghi Bắc nhìn ra Tây Thuần muốn tâm sự với Trần Tư Dao, liền bảo Tây Thuần làm gì tùy thích đi, đàn ông bọn anh có chuyện phải nói với nhau.
Sau khi Tây Thuần và Trần Tư Dao đều đi khỏi, Trình Nghi Bắc nhíu mày: “Ý gì đây?”
Diệp Húc Đình cúi đầu nhìn đôi giày da của mình: “Thì là ý đó đó!”
Trình Nghi Bắc vểnh môi: “Bắc Ích của tớ ‘trèo cao’ lên Vân Đoan?”
Diệp Húc Đình ngẩng đầu, than thở: “Coi như cậu phối hợp với tớ một chút đi, nhé? Hay chừa mặt mũi cho tớ cũng được, làm bộ như cậu nhận được ân huệ của tớ đi, coi như hiến sức giúp tớ có được hạnh phúc mà tích đức đi!”
Trình Nghi Bắc gật gù: “Được thôi, chỉ cần trong dự án hợp tác của chúng ta, lợi nhuận hai phần của cậu đổi thành một.”
“Định cháy nhà hôi của hả?”
“Thương nhân nói chuyện thương nhân, tớ cũng đâu có bắt buộc, cậu có quyền cự tuyệt mà.”
“Cự tuyệt thì sẽ ra sao?”
“Cũng chẳng có gì đặc biệt. Thì là Bắc Ích hợp tác bình thường với Vân Đoan.”
“Được, cậu giỏi.”
Trình Nghi Bắc nhìn Diệp Húc Đình dễ thương lượng thế này mới tỏ vẻ bừng bừng tỉnh ngộ: “Thì ra cô ấy chính là cô gái cậu uống sau gọi tên.” Bày ra bộ dáng khó tin, “Đó cũng chính là cô gái cho dù cậu quỳ xuống van cầu cô ấy, cuối cùng cô ấy vẫn vứt bỏ cậu, thẳng thừng cự tuyệt cậu, sỉ nhục ở tiệc đính hôn cậu đó à?”
Diệp Húc Đình nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nhỏ mọn quá, chuyện xấu hổ biết bao lâu rồi, tớ uống say nói ra mà cũng còn nhớ rõ nữa.”
“Thì bởi chuyện xấu hổ của người khác có thể làm cho mình vui sướng mà, vô tình cứ nhớ mãi. Có lỗi quá, tớ cũng đâu có muốn trí nhớ mình tốt vậy, hết cách, trời cho sẵn từ trong bụng mẹ rồi.”
Trình Nghi Bắc cười nhạt, híp mắt, nhìn Đỗ Trạch Nhiên đang đi tới. Tiệc đã bắt đầu mà lúc này mới đến, định thể hiện sự đặc biệt của bản thân sao?
Diệp Húc Đình đứng cạnh anh: “Thật tính liều chết với Đỗ gia à?”
“Chẳng qua đề phòng chuyện sắp đến thôi.”
Diệp Húc Đình vuốt vuốt mũi, bộ dáng lơ đễnh, chào hỏi Đỗ Trạch Nhiên xong cũng thức thời rời đi, để lại cho Trình Nghi Bắc nói chuyện với Đỗ Trạch Nhiên.
Còn Trần Tư Dao thì đứng kế bên núi giả, quan sát Tây Thuần: “Em thật lòng đối với Trình Nghi Bắc à?”
Tây Thuần ngồi trên tảng đá, giầy cũng cởi ra: “Nhìn em không thật lòng ư?”
Trần Tư Dao bước đến trước mặt cô, cong người, vuốt tay cô, thở dài: “Vậy đến lúc đó em tính sao?”
Tây Thuần cúi đầu: “Không biết, không nghĩ nhiều đến thế.”
“Em nói xem, có phải lần này Bắc Ích đặc biệt khó khăn không? Nếu thật thì tốt rồi, như vậy Trình Nghi Bắc sẽ cảm thấy cậu ta nhờ chị đây nên mới có cơ hội hợp tác với Diệp Húc Đình, đến lúc đó sẽ nhớ em nhiều hơn tí.”
Tây Thuần căn môi, “Anh ấy không phải người như vậy.”
“Không nhớ người cũ nữa à?”
“Không biết.”
Trần Tư Dao biết cô không muốn nhắc đến chuyện này, “Nhưng không phải một ngày nào đó vẫn phải đối mặt sao?”
Tây Thuần nhìn cô: “Chị vì em mới đến gần Diệp Húc Đình à, hay nghĩ thông suốt rồi nên muốn cho Diệp Húc Đình cơ hội?”
“Em cứ nghĩ chị thế à?” Trần Tư Dao giận, đứng dậy, nhìn cô không biết nên nói thêm gì nữa.
“Chị biết ý em không phải vậy mà. Chị rõ biết ý đồ của Diệp Húc Đình với chị nhưng vẫn ở bên cạnh anh ta, không phải chị đang cho anh ta cơ hội thì là gì? Nếu đã có ý định thông cảm, ý định tha thứ, thì sao còn dùng cách mập mờ như gần như xa với anh ta nữa? Hơn nữa, chị đã rời anh ta đi, nói Tiểu Bảo với anh ta không có bất kì quan hệ nào rồi. Nếu thực chất chị không có quan hệ gì với người đàn ông này thì chị dựa vào cái gì mà bắt anh ta làm này làm nọ cho chị? Chính vì chị tin chắc anh ta toàn tâm toàn ý với chị, tin chắc anh ta sẽ giúp chị. Đây không phải ỷ lại vào tình cảm của anh ta thì là gì?”
“Chị chỉ muốn tốt cho em, em nói những điều vô ích này làm gì.”
Ánh mắt Tây Thuần đã hơi phiếm hồng, “Đúng, chị hi vọng em hạnh phúc, hi vọng một ngày nào đó sau khi Trình Nghi Bắc biết rõ chân tướng vẫn có thể đối xử tử tế với em. Thế sao chị không nghĩ, em cũng hi vọng chị được hạnh phúc?”
Tây Thuần vĩnh viễn cũng không quên, năm thứ hai đại học, cô vừa về nhà đã thấy tình trạng này.
Cô chưa từng thấy mẹ với cha dượng tức giận như vậy, Trần Tư Dao bị bắt quỳ dưới đất, cha dượng cầm một câu roi thật dài từng roi từng roi quất trên người Trần Tư Dao. Mỗi một roi đều có thể thấy da Trần Tư Dao bong tróc ra, máu đỏ tươi cứ thế chảy ra. Tây Thuần ngăn cha lại, mẹ thì khóc cạn nước mắt, cô nói dù chuyện gì cũng đừng đánh chị như thế. Nhưng cha không nghe, Tây Thuần nhào vào người Trần Tư Dao, bị một roi quất vào cha mới dừng lại.
Một roi thôi đã rất đau rồi, chị chịu nhiều roi như thế mà chẳng hé răng.
Tây Thuần thấy chị cắn môi quyết liệt, tơ máu cứ không ngừng nổi lên.
Rốt cuộc Tây Thuần nghe mẹ vừa khóc vừa nỉ non mới biết hóa ra chị mang thai. Cha nghi chị bị người xấu làm hại, muốn đi tìm đối phương, nhưng Trần Tư Dao lại một mực nói mình tự nguyện, cũng không chịu nói đối phương là ai. Mẹ nghe nói vậy khóc đến xe lòng. Nhưng chị vẫn không chịu nói người đàn ông đó là ai: kiên quyết bảo con muốn sinh đứa nhỏ ra. Bất kể cha mẹ khuyên thế nào chị cũng nhất quyết sinh con.
Trần Tư Dao quỳ, mặc kệ cha đánh, cô muốn đứa nhỏ, muốn nó.
Dù da tróc thịt bong, dù liều cả mạng, cô cũng muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Mẹ khóc suốt ngày, Trần Tư Dao lại nói: không cho con sinh đứa nhỏ thì con sẽ chết theo nó.
Từ nhỏ đến lớn, Tây Thuần chưa bao giờ thấy ánh mắt kiên quyết như vậy, đó là sự kiên quyết chí mạng.
Cô nghĩ chắc chắn chị rất yêu rất rất yêu người đàn ông đó, yêu đến liều lĩnh, yêu đến không còn tôn nghiêm, yêu đến không quan tâm tính mạng của chính mình.
Ngay lúc đó, Tây Thuần nghĩ nếu mình cũng có một người như vậy để yêu, cô cũng sẽ kiên quyết giữ lại đứa nhỏ của anh ấy, chẳng sợ tiền cược là mạng chính mình.
Trần Tư Dao ôm Tây Thuần vào ngực: “Chị biết.”
Thở dài, không nói gì thêm nữa. Chương 34 Trình Nghi Bắc trò chuyện với Đỗ Trạch Nhiên, mỗi câu nói đều mong hạ bệ đối phương, anh cố ý mời bọn họ đến đây, chủ yếu là mượn cơ hội tỏ rõ thái độ. Nếu anh đã quyết định không có bất kì liên hệ gì với Đỗ gia nữa, thì cũng mong sau nay không có phiền toái gì xuất hiện nữa, đồng thời cũng coi đây như lời cảnh báo, anh không thích người khác thao túng mình.
Anh nhìn quanh đại sảnh, không thấy bóng dáng Tây Thuần đâu. Anh chau mày đi qua phía bên kia, bởi lẽ anh thấy Trần Tư Dao bước ra từ cửa đó. Anh bước qua, Trần Tư Dao thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Tây Thuần bên kia kìa.”
“Tôi biết.” Giọng anh dịu dàng, cười gật đầu.
Trần Tư Dao nhíu mày, bước chân rõ lo lắng thế kia vẫn còn có thể dửng dưng trả lời với cô, đàn ông với đàn bà đúng là hai loài sinh vật khác biệt.
Lúc Trình Nghi Bắc bước đến, Tây Thuần đang cong người mang giày. Trình Nghi Bắc vui vẻ ngắm nhìn Tây Thuần mang giày, cũng chẳng bước lại gần. Tây Thuần mang giày xong bước đến cạnh anh, “Tìm em à?”
“Ra ngoài đây hít thở chút, vừa hay gặp em luôn.”
“Ồ.” Tây Thuần dẩu môi, hóa ra nhân tiện gặp thôi.
Trình Nghi Bắc kéo cô vào hội trường, nắm tay cô đi chào hỏi đối tác, từ thái độ và giọng điệu của anh cho thấy địa vị những người này không hề thấp. Chào hỏi xong Trình Nghi Bắc còn dắt cô đến bên cạnh Đỗ Trạch Nhiên, đây khác nào khiêu khích Đỗ Trạch Nhiên. Sắc mặt Đỗ Trạch Nhiên khá tệ, đã vậy còn nghe nói Tây Thuần mang thai, ánh mắt anh ta dạo vài vòng quanh bụng Tây Thuần, còn cố ý nhắc nhở Trình Nghi Bắc cẩn thận người bên cạnh có tâm kế, nhưng Trình Nghi Bắc cũng chẳng quan tâm lắm.
Đỗ Trạch Nhiên híp mắt, đôi mắt sâu thẳm khó lường, nếu đùng một cái gạt bỏ Tây Thuần đảm bảo Trình gia sẽ phản đối, nhưng đứa trẻ trong bụng Tây Thuần là một lá bài khó chơi, không biết chừng cô ta có thể dùng đứa bé bước qua cửa Trình gia, dầu sao Trình Nghi Bắc cũng là đứa con duy nhất của Trình Chí Diên với Hạ Lập Khoa mà, hai chữ duy nhất này thật rất đáng giá.
Cốt lõi chính là thái độ của Trình Nghi Bắc.
Trình Nghi Bắc cảm thấy mục đích hôm nay của mình đã đạt được, để Tây Thuần đi qua kia ngồi, đứng lâu quá sẽ không tốt cho cơ thể cô, cô cũng chẳng biết nói khỏi cần thế nào nữa.
Đỗ Trạch Vân đứng cả buổi bên kia, ánh mắt cô dạo quanh Tây Thuần, cuối cùng không kiềm được thở dài. Vốn dĩ rất muốn bước qua chúc phúc, để tư thái mình cao nhã một chút, để người khác yên tâm cũng để bản thân được thanh thản. Nhưng cứ mỗi lần thấy Tây Thuần lại thấy xót xa, cái cảm giác không cam lòng nó lại trỗi lên mạnh mẽ như ngọn lửa thiêu rụi tâm hồn cô. Cô hâm mộ, cũng ghen tị, cô không cam, nhưng lại không được tức giận ầm ĩ lên như bao người khác, nên cô cứ hiềm nhìn Tây Thuần mãi, có lẽ thế này bản thân cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Đàn bà với đàn bà, một khi dính vào cùng một người đàn ông, mãi mãi quan hệ cũng không thể quay về lúc ban đầu.
Đỗ Trạch Vân thấy anh mình đã trò chuyện xong với Trình Nghi Bắc mới bước đến bên cạnh Trình Nghi Bắc.
“Trông em tốt lắm.” Trình Nghi Bắc cười nhạt.
Đỗ Trạch Vân không cười, làm sao cô không tốt cho được. Càng nhìn anh lại càng thấy chưa bao giờ anh hiểu cô, chẳng lẽ trước kia người trong mắt anh hoàn toàn là một người xa lạ?
“Trông anh cũng đâu có tệ.”
Những lời này giống hai người yêu nhau mới chia tay nhau nói chuyện với nhau sao?
Anh rót cho cô ly rượu, đưa tới tận tay cô: “Váy này rất hợp với em, trông chín chắn hơn rồi.”
Thật ra cô cũng có một cái váy rất giống cái này, nhưng không phải lễ phục, của cùng một người thiết kế, cô từng mặc nó trước mặt anh, nhưng sao giờ phút này cô lại thấy nó thật mỉa mai.
“Biết đâu cái váy này vốn dĩ dành cho em.”
“Có lẽ vậy.”
Đỗ Trạch Vân để ý thấy ánh mắt anh hay vô tình hướng qua chỗ Tây Thuần, chỉ là nhàn nhạt quét qua thôi, nhưng cũng đủ ân cần rồi.
Cô cố kiềm nén trước những hành động nhỏ của anh, “Anh đang chuẩn bị nhắm vào Đỗ gia à?”
“Sao nói vậy chứ?” Anh cũng chẳng phản ứng gì: “Người không đánh ta, ta không phạm người.”
“Anh của em chỉ làm vì em thôi.”
Nhắc nhở anh, là anh phụ cô trước, dù có sai cũng là anh sai trước.
Trình Nghi Bắc sửng sốt, không ngờ cô sẽ nói vậy, nhíu mày, “Anh không nhằm vào Đỗ gia, chỉ hi vọng công ty không có bất kì tổn thất nào, mặt nào cũng không muốn.”
“Bắc Ích với Đỗ gia quan hệ luôn tốt đẹp, em hi vọng quan hệ này cứ thế duy trì.”
“Anh cũng rất hi vọng.”
“Em sẽ khuyên anh em, cũng mong anh giơ cao đánh khẽ.”
“Đừng nghiêm trọng quá.”
Nghiêm trọng hay không, tự anh rõ nhất.
Bây giờ cảm thấy chỉ trò chuyện cùng anh thôi cũng thật mỏi mệt.
Cô thở dài, tự lách ra chỗ khác.
Trình Nghi Bắc cũng đi qua chỗ Tây Thuần, nhìn bộ dạng buồn chán của cô, cười mỉa: “Chán lắm à?”
Tây Thuần chỉ chỉ ngón tay về phía người đàn ông trông khá hời hợt đằng kia, “Anh ta sáp lại bắt chuyện với 7 cô gái, trong đó có 3 cô tươi cười rạng rỡ với anh ta, 2 cô lơ đẹp anh ta, 2 cô thẳng thừng khinh bỉ anh ta.”
Nhìn đi, cô đã chán đến độ ngồi quan sát người khác rồi.
Anh vuốt tóc cô, “Đi nghỉ ngơi lát đi rồi anh chở em về.”
Cô đứng dậy, đi theo sau anh.
Không xa phía sau họ, Đỗ Trạch Nhiên lắc lắc ly rượu trong tay, đôi mắt lộ ra mưu tính. Đỗ Trạch Vân nhìn anh mình, có chút nghi ngờ, “Anh, có phải anh định làm gì không?”
Đỗ Trạch Nhiên nhớ tới đứa em gái ngu ngốc của mình lại tức giận, “Đến chừng nào em mới có thể khôn được như cô ta hả? Nếu em có thể có con của Trình Nghi Bắc thì cũng đâu đến nước này.”
“Em đâu phải cái máy đẻ.”
“Đó là công dụng chủ yếu của đàn bà đó.”
Đỗ Trạch Vân tuyệt đối không muốn nói thêm bất cứ câu nào với anh mình nữa, không cùng nhịp suy nghĩ thì sao bàn luận cho được.
“Nhưng mà cô ta cũng chẳng kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu.”
Đỗ Trạch Vân trợn to mắt: “Ý gì?”
Đỗ Trạch Nhiên chỉ cười không nói.
Đỗ Trạch Vân nhớ Trình Nghi Bắc và Tây Thuần đang đến phòng nghỉ, lấp tức chạy qua đó, giây phút này cô không còn tham vọng gì nữa, cô rất hiểu anh mình, chỉ cần là thứ anh ấy muốn anh ấy nhất định phải có cho bằng được, nếu có chướng ngại vật xuất hiện anh ấy cũng chẳng ngại ngần dẹp bỏ nó.
Cô chạy đến, vừa mới tới cửa đã nghe tiếng vang rất lớn.
Đèn treo lớn trên trần rớt xuống, cũng trong giây phút đó, Trình Nghi Bắc bổ nhào vào chắn đèn trên người Tây Thuần, anh không dám đè nặng cô, cơ thể anh gắng gượng đỡ đèn.
Đỗ Trạch Vân lập tức chạy tới, đẩy đèn ra, chùm đèn cháy đã lâu, lúc này rất nóng, tay cô không cẩn thận nên bị bỏng, nhưng cô không quan tâm tới nó, chỉ kéo Trình Nghi Bắc, “Anh không sao chứ?”
Anh cuộn chân, hình như bị đập vào đùi, hơn nữa còn bị phỏng.
Giờ phút này Tây Thuần lại che bụng mình: “Con của tôi, con tôi, con tôi...”
Đỗ Trạch Vân chưa bao giờ hận Tây Thuần, nhưng giờ khắc này trong mắt cô lại đầy căm hận. Căn bản Tây Thuần không hề bị thương, nhưng điều đầu tiên cô ấy quan tâm không phải Trình Nghi Bắc, mà là quan tâm bụng mình, nếu không có Trình Nghi Bắc thì cô ấy làm gì còn con chứ.
Trình Nghi Bắc nén cơn đau, trấn an Tây Thuần đang sợ hãi: “Không sao, không sao, em không sao, con cũng không bị sao cả.”
Thế này Tây Thuần mới phản ứng lại: “Anh bị thương rồi, chúng ta mau đến bệnh viện thôi.” Chương 35 Thật ra Trình Nghi Bắc cũng không bị thương nặng lắm, lưng bị đèn rớt đập lên mấy chỗ nhưng đều bị ngoài da. Bởi anh mặc âu phục, vậy nên dù đèn rất nóng mà vẫn chưa ảnh hưởng quá đến lưng anh được, nhưng chân thì bị bỏ một mảng vì chống đỡ đèn, nhìn đỏ tấy lên, rất xấu xí.
Anh thật không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vầy, khi đám Mã Khải chạy đến, anh dặn đi dặn lại bọn họ đừng nói lung tung ra ngoài, anh sợ phiền phức, càng sợ mẹ mình hỏi lung tung này nọ.
Cố Trạch Bân lạnh giọng hỏi: “Vì cô ta đáng giá không? Để mình thành ra thế này.”
Vương Hựu Địch đứng bên kia nghĩ tới gì đó, nhưng vẫn khép chặt miệng.
“Đây đâu phải cô gái tầm thường.” Trình Nghi Bắc cười, “Đó là cô gái mang trong mình con của tớ, là cô gái sẽ cùng tớ đi đến cuối đời.”
Cố Trạch Bân á khẩu, không nói gì nữa, chỉ lắc đầu. Đối với Tây Thuần, lòng anh luôn có cảm giác không ổn, đó là một người không đơn giản.
Trình Nghi Bắc liếc mắt cảnh cáo Đỗ Trạch Nhiên, không cần nhiều lời. Lúc ấy anh quá bất cẩn, vừa bước vào phòng đã cảm thấy là lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều. Sofa đặt giữa phòng, ảnh hưởng bố cục phòng. Hơn nữa trên sofa có một cái gối, rất hiển nhiên anh sẽ ôm Tây Thuần qua đó ngồi. Nếu không phải có người cố ý sắp đặt, anh không tin lại có chuyện trùng hợp thế này.
Mọi người trò chuyện thêm chốc nữa mới rời đi.
Đỗ Trạch Vân đi cuối cùng, nhìn Trình Nghi Bắc, dừng bước chân, “Anh cũng thấy mà, anh chỉ tâm niệm muốn bảo vệ cô ấy, nhưng anh không phải người cô ấy quan tâm nhất, cô ta quan tâm chính bản thân mình thôi. Em không biết vì sao anh không thể không có cô ấy, mở to mắt ra đi, đây là cái anh muốn sao?”
“Trong bụng cô ấy có con anh, cô ấy lo lắng con của anh có gì sai?” Trình Nghi Bắc vẫn chưa cảm nhận được điều gì bất ổn cả, trong mắt anh đều là thản nhiên.
Phải rồi, là cô ngốc mà.
Đỗ Trạch Vân cắn môi mình, nếu đổi lại là cô trong trường hợp đó, cô sẽ chỉ biết nghĩ làm sao để anh không bị thương, làm gì còn sức nghĩ anh sẽ vì cứu mình mà bị thương?
Anh là bảo bối của cô, nhưng cô không phải bảo bối của anh, sớm muộn cũng mất thôi.
Cô thở một hơi thật dài, “Em có hỏi thăm rồi, đèn treo bị lỏng óc nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Tin đi, sau này Diệp tổng sẽ rất chú trọng an toàn về mặt này. Em cũng không quấy rầy nữa.”
“Đi thong thả. Lái xe cẩn thận.”
Trình Nghi Bắc cảm thấy lạnh lẽo, định nói với anh hết thảy đều là ngẫu nhiên ngoài ý muốn sao?
Tất cả mọi người đều rời đi, Tây Thuần mới từ ngoài bước vào, nhìn anh đăm chiêu, lại không dám làm phiền, trong tay cầm theo túi to đựng đồ ăn mới mua bên ngoài về.
“Anh đói nãy giờ, sao giờ mới chịu vào.” Biết rõ cô không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng vẫn không chịu được hỏi cô.
Cô đi đến cạnh anh, lấy hộp cơm ra, đưa đến cũng chẳng thấy anh động tay: “Muốn em đút à?”
Vốn không định thế đâu, “Không được à?”
Cô bĩu môi, lấy thìa, thật mút một muỗng cơm đưa đến miệng anh.
Cô vẫn còn mặc lễ phục, hai cánh tay trần bên ngoài, đêm dài rất lạnh, anh thở dài: “Em về nhà trước đi, đừng ở đây kẻo cảm.”
“Em về anh chỉ còn một mình thôi.”
Anh nghiêm túc nhìn cô, “ Em ở đây anh cũng đâu thể lành ngay được, bằng không anh xuất viện, chúng ta cùng về nhà.”
Cô lắc đầu, “Đừng, anh còn phải ở lại quan sát thêm vài ngày nữa, em lo lắng lắm.”
Anh ăn thêm một muỗng cơm nữa, “Em nói xem, nếu chúng ra không quen biết nhau thì tốt biết mấy.”
“Tại sao?” ⊙﹏⊙
“Như thế em sẽ lấy thân báo đáp cho nhanh, đỡ phải ngồi áy náy thế này.”
C vỗ anh một phát, không cho anh nói tào lao nữa.
Tây Thuần cuối cùng cũng không về Vân Nguyệt, tối đến, Trình Nghi Bắc kéo Tây Thuần lên giường, Tây Thuần nơm nớp sợ đụng vào vết thương của anh, còn anh thì cứ bộ dáng thản nhiên như không có chuyện gì.
Giường cũng không lớn, hai người dựa rất gần nhau, anh dùng một tay ôm cô vào ngực.
Mặt cô dán trên ngực anh, nghe nhịp tim anh đập, từng nhịp từng nhịp một, rất nhịp nhàng.
“Anh có từng nghĩ đến chưa, thật ra gặp được em là chuyện rất xúi quẩy?” Tay cô ôm lấy thắt lưng anh, nghe thấy tiếng anh hít vào rất nhẹ, biết chắc mình đã chạm vào chỗ đau, vội vàng rút tay về.
“Anh cảm thấy rất may mắn.” Anh bắt được tay cô, cảm thấy tay cô lạnh buốt, liền dùng sức xoa ấm.
“Sao may mắn?” Cô hiếu kì.
“Không có em, đúng là không tìm ra một lí do hợp lí nào để chia tay cả.” Rất thành thật, anh còn thấy không hiểu tại sao mình lại thành thật vậy nữa!
Tây Thuần nghe suýt nữa hộc máu, “Tại sao? Chia tay nhất định phải có lí do à?”
“Không có lí do hợp lí đa số các cô gái đều không chịu buông tay từ bỏ. Lý do tốt nhất vẫn nên chặt đứt tơ tình, không cách này thì cách khác, có thể các cô ấy sẽ còn khóc lóc dữ dội níu kéo, sẽ không cam lòng, nhưng thế nào thì những giá trị tốt đẹp ban đầu về người đàn ông đó trong lòng họ cũng đã bị móp méo. Em nghĩ đi, phụ nữ luôn coi người đàn ông trong lòng mình là hoàn hảo nhất, một khi chuyện đến rồi chia tay, bản thân đã có vết nhơ, không còn hoàn hảo nữa.” Anh thấy cô đang thật lắng nghe, “Anh nói lung tung thôi, đừng tưởng thật.”
Cô thở dài, thật ra cô không hề chăm chú lắng nghe, “Đâu cần phải nhất quyết chia tay?”
“Bởi lẽ ở bên Đỗ Trạch Vân, chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ kết hôn.”
“Thế ở bên em anh đã nghĩ đến hai chữ kết hôn ngay à?”
Anh không đáp, hỏi ngược lại: “Có tin duyên số không?”
Có liên quan sao?
“Không tin lắm. Anh nghĩ xem, cả Trung Quốc có biết bao người, không gặp người này thì cũng gặp người khác, rồi cũng gặp đúng người thôi. Duyên phận có gì đáng nói đâu.”
“Nhiều người thế kia, cớ sao hết lần này đến lần khác lại gặp được cô gái này?”
Cô không đáp lại được, anh lại cười cười, “Thật ra anh cũng không tin lắm.”
Thế những cái nãy giờ nói là thừa hết á.
Nhưng cô vẫn xoắn quýt với cái chủ đề trước, “Cô gái như Đỗ Trạch Vân, không phải ai ai cũng thích sao?”
Anh thừa nhận, “Anh là người không biết tốt xấu.”
“Tại sao anh lại không thích cô ấy?” Đây mới là trọng điểm cô muốn tìm nãy giờ.
“Anh có nói anh không thích à?”
“Nhưng mà...” Cô thấy lộn xộn.
Thật ra anh cũng thấy rất lộn xộn, “Có lẽ là thiếu cảm giác, không biết phải hình dung thế nào nữa, chính là lòng không nghĩ đến, không nhớ, không hồi hộp khẩn trương, cũng không lo lắng, cũng không quá quan tâm.” Quan trọng hơn là, không có cảm giác động tâm như thế này.
Cô mặt dày mở miệng: “Thế với em thì có cảm giác này à?”
“Cảm giác gì?”
“Thì là cảm giác anh vừa mô tả ấy!”
“Chưa đến đâu.” Nói thì nói thế, nhưng lại ôm cô chặt hơn chút nữa, chân trái đau đau, động một cái là cả người đều đau đớn.
“Có đau không?” Cô lo lắng.
“Nói chuyện với anh để anh quên cơn đau đi.”
Không hiểu sao tim cô rất đau xót, có anh, chận thật như thế, thật tốt. Chương 36 Trình Nghi Bắc nằm trên giường bệnh, không biết Tây Thuần đã rời đi lúc nào, lúc mở mắt ra đã thấy cô thay đồ khác, mang cả đồ của anh đến nữa. Vốn cô định mang đồ cho anh thay, anh nhìn không vừa mắt với bộ đồ bệnh nhân trên người mình, cô cũng thấy sao sao ấy. Nhưng chân anh kìa, xỏ qua được ống quần cũng là cả một vấn đề, mặc quần này áo nọ thì quái dị thôi rồi, cuối cùng cũng bó tay, bệnh nhân mặc đồ bệnh nhân vẫn là nên nhất.
Hiếm khi Tây Thuần thấy anh yểu xìu thế này, không phải suy yếu về cơ thể, mà là anh bây giờ làm người ta có cảm giác này.
Bác sĩ đến xem nhiều lần, nói không hề nghiêm trọng, ám chỉ có thể xuất viện được rồi, cũng nên về nhà nghỉ ngơi rồi. Nhưng Tây Thuần lại kiên quyết ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa, điều này làm Trình Nghi Bắc yểu xìu.
Laptop của anh Tây Thuần cũng ôm đến luôn, không để lỡ công việc của anh, coi cô chu đáo chưa nào.
Anh đòi đổi áo khác, phải xong mới mở WC, thỉnh thoảng mới ra mấy câu chỉ thị, xen lẫn ít tiếng Anh hoặc tiếng Đức. Trước kia hay nghe người ta nói có nhiều người cố ý nói chuyện chêm thêm ngoại ngữ vào để khoe mẽ, còn anh thì không cần khoe, thật sự rất có khí chất.
Thấy anh đóng máy, cô bay qua: “Em cất cho.”
“Tay anh dài lắm.”
“Em thấy mà.” Cô mỉm cười: “Em phục vụ anh không tốt sao?”
Trình Nghi Bắc khép mắt lại, “Tây Thuần tiểu thư phục vụ cho anh nhé, anh muốn tắm.”
Tây Thuần trừng anh mấy cái, “Anh ráng chút đi, ráng hai ngày nữa thôi, về nhà tắm sau.”
“Đổi lại là em em chịu nổi lắm.”
“Ăn trước đi.” Cô không dám bàn tiếp về cái chủ đề này nữa.
“Anh muốn được tắm.”
“Em đi xa lắm mới mua được cháo đó, nghe nói ngon lắm.”
“Anh muốn được tắm.”
“Em phải đi rất xa.” Cô nhìn anh: “Anh không được ngược đãi phụ nữ có thai.”
Đâu phải chưa nghe nói phụ nữ có thai IQ xuống rất thấp?
Cô không thấy mình ngược đãi người bệnh chắc?
Chậc, anh cầm bát, “Anh ăn đây.”
Tây Thuần nhìn anh ăn, lấy ra một tờ báo, đọc báo hôm nay cho anh nghe, cô tự thấy mình đọc cũng được lắm chứ.
Trình Nghi Bắc để bát xuống, “Mắt anh đâu có bị thương.”
Anh có thể tự xem.
“Em biết mà.”
Anh giơ tay ra, ý muốn cô đưa tờ báo đây cho anh.
Cô lắc đầu, “Anh để em cảm thấy mình cũng có chút giá trị, được không?”
“Qua đây.”Anh ngoắc ngoắc.
Tây Thuần lững thững bước qua, đôi mắt Trình Nghi Bắc cười, kéo cô đến, áp môi mình vào môi cô, “Thấy không, em rất có ích, đừng xem nhẹ mình.”
Cô cắn môi, bị chiếm tiện nghi, bị lợi dụng. Nhưng cảm giác này hình như không tệ lắm.
Sau đó anh xem báo, cô an vị một bên.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian